Khinh thứ hạnh phúc nhạt nhẽo được gì
cho ta
Ngoài cái điên cuồng và những lời dối
trá
Biết ta không ngu, nhưng vì sao ta
điên vậy
Cái không phải của mình… với làm quái
chi đây
Những hành động, cần gì phải theo nhịp
con tim
Hạnh phúc chẳng cần cho, và ta đây đâu
cần nhận
Hoa hồng – tình yêu – nụ hôn chỉ làm chết
thằng đàn ông – thiệt giận
Thôi ta cứ đi cho trọn kiếp lang thang
Ừ thì trái tim loài sói thì làm gì biết
yêu – mà cần nhận
Em cứ ra đi, như ta đã ra đi…
Chiều sẽ xuống, và mặt trời sẽ tắt…
Nỗi nhớ đến, rồi nỗi nhớ sẽ ra đi
Hạnh phúc là gì? Cần gì phải biết
Đêm dài và môi ai chợt ướt, kệ ai
Những vòng tay, những siết chặt cuối
đêm dài
Ta xấc xựơc tìm vui trong trong lúc giận
Rượu sẽ bào mòn trái tim ta và nỗi buồn
sẽ mất
Và ta sẽ vui, rồi rú giữa đêm dài
Chẳng cần nhớ, chẳng cần yêu, chẳng cần
thương
Ta lại sẽ là ta, và vẫn chỉ là ta…
Giữa nhớ và quên, giữa em và câu chữ
Ghét! Ta chẳng cần gì bỏ quách cho đi
Lại lang thang, lại say, lại bắt quay
về bắt đền câu chữ
Có lẽ nào quan lại bắt đền ai…
Hà Nội 2/4/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.