Em
ơi! Trách chi tôi vì đã yêu nhiều.
Đời
người dương thế có bao nhiêu,
Lang
thang trong cõi sầu nhân thế,
Yêu
nhiều, yêu thế có bao nhiều.
Tôi
yêu gió lạnh lúc tan cành;
Yêu
hành rũ liễu nắng đua tranh;
Yêu
cô hàng xón, xuân trong nắng;
Yêu
cả tiếng cười môi rất xanh.
Và
có một ngày tôi lại yêu,
Chẳng
phải lý do, chẳng nói nhiều.
Chỉ
biết yêu thôi là quá đủ,
Yêu
nhiều, yêu thế, yêu rất yêu.
Tôi
yêu môi nhỏ, xinh rất xinh.
Tôi
yêu mắt biếc, khẽ đưa tình.
Tôi
yêu những lúc người không nói.
Yêu
cả lúc hờn, yêu càng yêu.
Thân tặng em: K.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.