Mar 5, 2009 5:18 PM
Không phải mục đích sống nhưng là ý nghĩa để thực hiện những mục đích. Nếu thiếu nó, sự cố gắng chẳng có ý nghĩa gì ! |
Hồi còn bé nó cư thắc mắc mãi một câu hỏi là, con người sau khi chết sẻ như thế nào??? Liệu có thế giới thứ hai hay không???
Hay con người chết đi chỉ là một hại cát vô tri vô giác, không thể cảm nhận được gì nữa???
Câu hỏi đó cứ lảng vảng trong đầu một đứa
trẻ mới 9-10 tuổi. Nó muốn đem câu hỏi đó để hỏi nhiều người khác, nhưng nó
biết, có hỏi ai đi nữa, củng chẵng thể có được câu trả lời chính xác như nó
mong muốn.
Thời gian trôi đi, nó lớn dần theo thời
gian. Nhưng câu hỏi đó vẫn chưa có lời giải đáp. Nó sợ sau khi chết đi nó không
được ở bên những người nó yêu thương, nó sợ cảm giác phải ở một mình, nó sợ trở
thành hạt cát lẻ loi. Nó khóc. Nó thấy sợ hãi của sự lẻ loi. Và nó cảm nhận
được sự quan trọng của tình yêu thương. Nó biết nó cẩn tình yêu của mọi người
và nó cũng biết nó cần phải yêu thương lại mọi người xung quanh nó. Vì nó biết
cảm giác cô đơn là như thế nào.
15 tuổi nó biết rung động trước người bạn gái
xinh xắn. Nó thích được nhìn, ngắm người nó thích, nó cố gắng hoàn thiện mình
hơn để gây được sự chú ý của ngườ đó. Nó có thể đứng trước gương hằng tiến đồng
hồ để chỉ chải mái tóc. Nó biết được cảm giác nhớ nhung, chờ đợi, khát khao
được yêu thương.
18 tuổi, nó đã là sinh viên của một trường đại
học. Phải xa nhà xa bố mẹ, nó phải tự làm tất cả, dặt đồ, nấu ăn…nó cảm thấy
mệt, những thứ mà xưa nay nó chưa bao giờ phải làm vì ở nhà mẹ nó làm cho nó.
Nó biết được sự vất vả của mẹ, biết được tình yêu của mẹ nó với nó là vô hạn. Nó cảm thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Hôm nay bố nó điện cho nó bảo là mẹ ốm, nó muốn
gặp mẹ. Mẹ nó bảo chỉ bị cảm nhẹ nhưng nó cảm nhận được mẹ nó ốm rất nặng, qua
giọng nói của mẹ nó. Nó muốn được về ngay bên mẹ nó. Nó đã khóc trong đêm một
mình. Nó nhớ nhà nhớ mẹ. Nó tự bảo “mẹ ơi, thi xong con sẽ về dù chỉ một ngày
con cũng sẽ về”. Và thi xong, nó không được nghỉ nhưng nó vẫn về nó đi hơn
300km để về với mẹ với bố nó chỉ một đêm rồi nó lại đi hơn 300km để ra HN học.
Nó biết người quan trọng nhất và người nó yêu thương nhất chính là bố mẹ nó.
20 tuổi, nó đã lớn hơn một tí. Sống có trách
nhiệm với bản thân, bạn bè, gia đình hơn. Nó lại có những câu hỏi có vẻ ngớ
ngẩn hơn. Nó cứ lẩm bẩm một mình.
Rồi nó tự bảo, quá đơn giản ta là ta (It’sMe) là Trần Bang.
Vậy ta sống để làm gì?????
Mục đích sống của ta là gì ?????
Việc làm ổn định, con ngoan, vợ đẹp, xe hơi.... KHÔNG. Tất cả
nhưng thứ đó không phải mục đích sống của nó.
Sống có ích, sống cống hiến cho xã hội....
KHÔNG. Những cái đó quá chung chung...không cụ thể. nó muốn biết mục đích đích
thực của nó.
Nhưng suy nghĩ mãi nó vẫn không tìm được câu
trả lời thích hợp, giống như câu hỏi hồi nó còn bé, đáp án vẫn không có. Nhưng
lần này nó không còn khóc hay lo sợ nữa mà nó cười một mình.
Nó tự bảo. KỆ. Nó không quan tâm sau này
chết đi sẽ như thế nào, mà bây giờ nó đều nó quan tâm là hiện nay nó sống như
thế nào.
Sống làm gì, hay mục đich sống là gì ??? Nó
cũng KỆ, nó không quan tâm nữa. Vì nó biết, dù có quan tâm, hay cứ loai hoai
với những câu hỏi đó, nó cũng chẵng tìm ra được lời giải đáp.
Vì vậy nó tự nhủ. Nó có mặt trên cõi đời là
sự may mắn của nó, nó được bố mẹ, anh em yêu thương nó cảm thấy hạnh phúc. Và
nó thấy được hạnh phúc khi nó yêu thương những người xung quanh.
Nó thích được cảm giác người khác tin tưởng
và tôn trọng nó, thế nên nó sẻ luôn tôn trọng, yêu thương và tin tưởng mọi
người.
Nó biết, cuộc sống của nó có dài thì cũng
được 80 năm nữa. Nó thấy thời gian đó không dài, nhưng cũng đủ cho nó sống hết
mình.
Nó yêu thương nhưng người thân xung quanh
nó, và yêu cả những người nó không quen biết, nó sẵn sàng tha thứ cho những lỗi
lầm mà người khác gây ra cho nó, nó có cái nhìn bao dung hơn. Và nó muốn nói
với bố mẹ, anh chị, bạn bè của nó rằng. Nó yêu tất cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.