Ừ thì giận hờn và trách móc…
Ừ thì im lặng và cô đơn…
Ừ thì lòng ta buồn… ta không muốn nói...
Biết bao giờ em hiểu được lòng ta...
Em nợ người một lời nói thiết tha…
Ta nợ bạn ta cả những buổi chiều xum họp.
Em nợ người một buổi xem phim, nhạc.
Ta nợ người thân… dù chỉ một lời chào…
Em nợ người…ta nợ người…
Nợ trả…nợ vay…biết bao giờ là đủ…
Ta nợ vì em…em nợ vì ai…
Tại sao cứ để nợ vay, nợ trả…
Hà Nội, 8 tháng 8 năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.