Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Ký ức buồn



Đã là kỉ niệm, thì dù vui hay buồn thì cũng khó mà quên được. Nó in hằn mã hóa trong tôi một kỉ niệm sâu lắng… Đã có khi tôi thử quyên đi kỉ niệm đó nhưng nó càng trôi lên mãnh liệt hơn, rạo rực hơn… tựa như nó muốn bốc cháy để tôi nhìn rõ gương mặt tôi hơn trong quá khứ…Và kỉ niệm của tôi TRẦN BANG, có lẽ chỉ là sự tổn thương của tận sâu thẳm niềm tin.

  *     *     *
                                       
 *

    Khi nói về niềm tin, nó nghĩ con ngươi ta không thể sống mà không có niềm tin vào bất cứ thứ gì. Niềm tin cũng có những sức mạnh rất diệu kì của riêng nó. Nhưng khi niềm tin đã bị tổn thương, thì có lẽ chẳng có gì đáng buồn và đáng sợ hơn nữa.

 Năm nó lên 5, bố nó ốm. Mẹ nó vào viện chăm bố. Hai anh em nó ở với bà ngoại, tuy nghèo nhưng tình cảm mà bà nó dành cho anh em đã bù đắp được sự thiếu hụt của tình cảm gia đình và vật chất. Nhưng trong ký ức của nó có một kỉ niệm mà nó nhớ mãi không bao giờ quên được, đó là câu chuyện của một ngày trung thu buồn năm bố nó nằm viện.

 Đến những ngày này trẻ con hàng xóm được gia đình mua cho đèn ông sao, súng nước và bao nhiêu là bánh kẹo, nó với anh ở với bà, tuy bà rất thương cháu nhưng nào có tiền để cho cháu được bằng bạn bằng bè.

Bà nó đã chắt chiu phần tiền đi chợ ít ỏi để cho cho hai anh em được 500 đồng. Anh nó cầm trên tay tờ tiền 500 đồng màu đỏ mà hai anh em chẳng biết mua gì, đèn ông sao ư? Giá hồi đó đã là 1500 đồng mua sao được. Suy đi tính lại mãi cuối cùng anh nó đã đưa số tiền đó đi mua một tờ giấy màu. Anh nó sung sướng nói “sướng nhé, anh sẽ làm cho mày một lá cờ”, rồi  anh nó cắt cẩn thận hình ngôi sao thật đẹp, rồi chạy khắp nơi để kiếm cây nứa về làm cán cờ cho nó, cuối cùng lá cờ đỏ cũng xong.

Nó cầm trên tay sung sướng và mãn nguyện, nó thích lắm. Lúc đó đối với nó lá cờ mà anh nó làm còn quý hơn đèn ông sao hay súng nước… quý hơn tất cả.

 Còn số giấy màu vụn còn lại anh nó văn trên một cây gậy nhỏ thành hình cái cốc rồi cho nến vào trong. Thế là tết trung thu đó tuy không có đèn ông sao nhưng nó và anh cũng đã có cái để mà đi chơi đón tết trunh thu.

 Tối hôm đó nó và anh được bà cho ăn cơm từ rất sớm để đi đón trung thu cùng bạn bè trong xóm.

Sau khi ăn cơm xong nó và anh hí hửng cầm lá cờ ra đường để đi diễu hành cùng lũ bạn trong xóm, vừa đi được một lúc cây gậy của anh nó bỗng nhiên bốc cháy, hóa ra có một lũ nghịch ngợm phía sau đã châm nến đốt đèn của anh nó, rồi đến lá cờ của nó cũng bị lũ đó xé làm đôi.

Chúng trừng mắt nói “quê mùa, đi giễu hành mà cầm cờ, xé đi cho đỡ xấu đội hình…” lúc đó nó tức lắm, tủi thân lắm nhưng nào làm được gì! Đánh nhau à, hai anh em nó sao đánh được một lũ băn trợn đó, chạy về nhà thì có ai mà mách, mach ai… nhưng rồi thì hai anh em nó cũng bỏ qua chuyện đó lại lũi thỉu theo đoàn đi cho hết đoạn đường.

 Cuối buổi diễu hành, sau khi đọc thư chúc tết thiếu nhi của chủ tịch nước là phần phát kẹo, nó khoái lắm kể từ khi bố nó nằm viện mấy khi nó có được cái kẹo nào mà ăn đâu. Ba cô phát kẹo lại là hàng xóm của nó, nó thầm nghĩ “mình đằng nào cũng có phần”.

 Nhìn những túi kẹo nhỏ được gói sẵn nó sèm nhỏ dãi, cứ đọc hết tên đứa này đến đứa khác lên nhận, nó cứ đợi… nó ngồi đợi mãi cho đến lượt mình nhưng vẫn chưa thấy cho đến khi đống kẹo cứ cạn dần và trên tay lũ bạn nó đứa nào cũng có kẹo mà tên nó vẫn chưa được đọc. Cho đến lúc trong túi còn hai gói kẹo nhỏ thì nó thầm nghĩ chắc chắn là của hai anh em mình rồi…

Nhưng cuộc đời không như nó nghĩ. Cô phát kẹo nhìn quanh thấy nó mặt buồn tiu ngồi đó, cô hỏi “chưa có kẹo à” nó nhanh nhẩu “cháu chưa ạ”, nó mừng thầm trong bụng, cuối cùng cũng đến lượt mình rồi, nhưng lời của cô bên cạnh chen vào “bố mẹ nó đã đóng tiền đâu, làm gì có tên mà phát kẹo” rồi cuối cùng hai gói kẹo đó được hai cô kia gọi con họ lại cho đưa về, buổi phát kẹo kết thúc mà nó vẫn đứng đó. Đôi mắt nó cố kìm lại không cho giọt nước chảy ra, nó không khóc nhưng cảm thấy tủi thân và gét cay gét đắng mấy cô phát kẹo mà không cho nó…Nó đã hiểu, thế mà nó nghĩ cứ đợi là có kẹo như bao đứa khác. Trong đầu nó bây giờ không nghĩ được gì nữa nó chạy thật nhanh về nhà với bà ngoại nó mà quên rằng nó đã khóc… về đến nhà nó lao vào long bà ngoại nó. Bà nó hỏi đi chơi về có vui không, nó im lặng không nói gì !.

Bà nó lặng lẽ lấy quả bưởi trên bàn thờ xuống, “cậu cho lúc chiều đó” rồi ba bà cháu cùng ăn những múi bưởi thật ngon và mát, đến bây giờ nó vẫn không quên được vị ngọt của những múi bưởi mà ba bà cháu cùng  ăn, và ánh mắt mà cô phát kẹo mà không cho nó, nó nhớ mãi.

Đăng ngày: 16:18 26-03-2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.