Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Nhớ quá những con đường…


Muốn ngủ dậy, chẳng cần nghĩ ngợi xách ba lô đi ra bến xe…

Thấy xe nào thích... thì nhảy lên và nó chở mình đi đến đâu thì đến như ngày xưa…

Khi là sinh viên năm 2, thấy chán, vác ba lô ra bến xe. Có anh Tài hỏi? Đi Đà Nẵng không anh? Ừ thì đi. Thế là leo lên xe ngủ 1 giấc, tỉnh dậy thì trời cũng đã chiều. Lôi điện thoại ra điện cho mấy đứa bạn ở Đà Nẵng. Ra đón tao. 1 tiếng nữa có mặt ở Đà Nẵng rồi. Bọn nó tưởng đùa… nhưng mà thật. 

Ngày đó mình tắm ở bãi đá ngầm đến cháy cả da. Lại lặn xem được cá biển bơi tung tăng…lại bẻ trộm cả san hô nữa…rồi Hội An…Rồi dạo biển đêm khuya…Rồi trò chuyện với những con người Đà Nẵng dễ mến...

Ai trời đi tắm biển mà không mang tiền, nên gửi xe mà chẳng có tiền trả…Bác giữ xe thì cười…thôi về đi hôm sau lấy…Mình bảo có quay lại đâu mà lấy…bác cười trừ…, mình về lấy tiền mang ra trả bác… lại chụp ảnh cả con gái bác nữa chứ…cô bé cứ thẹn thùng làm mình ấn tượng mãi… 

Bãi biển san hô ở Đà Nẵng


Hai ngày lượn ở Đà Nẵng. Chán. Mình về Huế… Lại điện cho mấy thằng bạn. Đón tao…lại say, lại hát, lại đi dạo phố đêm khuya. Còn nhớ khi mọi người đã say, mình lẻn ra đường đi chơi 1 mình. Đêm ở Huế thật buồn và mơ mộng. Một nhóm công nhân chơi bài, văng tục và chửi bậy “Đ m mày ăn gì mà ăn hoài zây…” thấy hay hay, lại lang thang….Thấy 1 cây cầu… không to, không nhỏ, không tên, nhưng rất đẹp…tiếng cá đớp dưới ao bèo… 

Đại nội Huế


Gần sáng về phòng trọ…bạn vẫn còn say, vẫn còn ngủ…Đợi... rồi đi ăn sáng, đi xem lăng, xem tẩm…
Tối hôm đấy lại lên xe về Hà Tĩnh thăm nhà. Gặp mình mẹ bảo “trời, răng da cháy đen hết rứa…” Mình lại cười ….

Hôm sau ra Nghệ An…nhưng chán chơi...Thấy thoải mái…Về Hà Nội…lại làm việc, lại học tập…
Giờ lại nhớ…lại muốn đi…muốn bước trên những con đường mới … muốn không phải nghĩ… Ừ…đi rồi sẽ đến…chán lại trở về…

Lại nhớ những chuyến đi...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.