Quê hương – nơi ta có gia đình, bạn bè, và những ký ức
tuổi thơ mà dù có đi xa đến chân trời góc biển thì cũng chẳng thể nào quên được.
Quê hương – nơi có ánh mắt mẹ rưng rưng, nơi bản
thân ta có thể soi lại được mình trong ánh mắt của bạn bè, của dòng sông ta đã
tắm mát mỗi buổi trưa hè oi ả.
Quê hương -
nơi ta có thể hiểu rằng thân phận người vốn dĩ mong manh và mỗi người chỉ
có một gia đình, mất đi không bao giờ có lại, để nhận ra trong vòng tay mẹ là
chốn bình yên nhất cho mỗi cuộc đời.
Quê hương – là nơi đôi chân của trái tim phiêu lãng
cảm thấy ngập ngừng, chênh vênh khi ta cảm thấy mệt mỏi.
Quê hương - …
Quê hương -
“có lẽ ngươi đã quên, ngươi đã không nhớ !?”
Làm sao ta có thể quên được, làm sao ta có thể không
nhớ. Ta ra đi để thỏa mãn niềm đam mê phiêu lãng, ta thích những cuộc rong
chơi. Phía trước mặt vẫn còn rất nhiều những hành trình mới mà lòng hướng tới,
chẳng lẽ lại bỏ cuộc chơi?
Quê hương – “có lẽ ở đấy ngươi sung sướng nên ngươi
không muốn trở về”
Sung sướng ư ???
Còn ở đâu sung sướng hơn khi mỗi sáng thức dậy được
mẹ ta chuẩn bị bữa sáng, chưa kịp tỉnh ngủ thì mẹ đã hỏi trưa nay ăn gì, đi
chơi chưa hết đêm thì mẹ đã loay hoay lo buổi tiếp theo… chăm cho ta từng bữa
ăn giấc ngủ.
Còn ở đâu sung sướng hơn khi đi ra ngõ ta gặp bạn, gặp
bè… nơi mà con người đối xử với nhau bằng sự chân tình, nơi sự bon chen đè bẹp
nhau để leo lên nấc thang của danh vọng dường như không còn ý nghĩa…
Còn ở đâu sung sướng hơn nơi một mái nhà tình mẹ bao dung xoa dịu đi bao
muộn phiền, đớn đau vấp ngã trong đời biết mình vẫn cần được yêu thương và học
cách yêu thương nhiều hơn với cuộc đời này.
Còn ở đâu sung sướng hơn - Quê hương
Ta bỏ đã bỏ lại những ngọn gió đồng thơm nồng mùi
bùn lẫn cùng rơm rạ; bỏ lũy tre xanh có bầy chim sẻ ngoan hiền ríu rít trong mỗi
sớm mai để chạy theo một giấc mơ dài phía thị thành đèn vàng cám dỗ. Rũ bỏ chiếc
áo quê nghèo mẹ choàng cho ta, bỏ quên những chiều mắt mẹ mỏi mòn dõi trông về
phía phố phường mong ngóng tin con, ta quăng mình vào cuộc mưu sinh để đi đến
ngọn núi hoa hồng của đời mình – dẫu rằng ta đã phải đánh đổi bằng cả mồ hôi và
máu, bằng những vết cứa đớn đau và trái tim cũng dần lạnh lùng hơn, không còn ấm
nóng những hiền ngoan như ngày đầu tập làm người lớn nơi ngã ba huyện.
Trên ánh hào quang, ta trải đời mình bằng những cuộc
chơi thâu đêm không hề mỏi mệt, chạy
theo những cuộc tình chớp nhoáng để rồi có lúc đau đớn ngã gục nơi một góc
phòng trong đêm tối, để rồi có những khi
dấy lên một cảm giác chán chường mỏi mệt, thèm một ngọn gió đồng quê trong
lành, thèm gột rửa bụi bặm trên dòng sông quê ngày thơ bé. Và thèm nép vào áo mẹ
như ngày xưa ta bé bỏng dại khờ.
Ôi quê hương ơi – ta nhớ thuyền, nhớ bến, nhớ dòng
sông.
Có thể sẽ là như thế, sẽ đến lúc dừng gót lãng du bởi
như lời ai đó đã thì thầm trong gió vọng đến một ngày mưa buồn thân nằm co ro
nơi căn phòng trống đơn côi, rằng “Chẳng ai có thể tự nuôi sống được mình mãi bằng
những cuộc rong chơi!”. Sẽ có lúc trở về…
Ta sẽ trở về, để lấy thêm sức mạnh nuôi dưỡng những
cho cuộc hành đầy gian khổ và vinh quang phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.