Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

quê hương...


Hà Nội, 8/5/2009

Một buổi chiều tan học, đang lang thang trên những con đường HN tấp nập. Chợt tôi giật mình đứng sững lại.

Một giọng nói quê hương quen thuộc quá: " Chú ơi, cho tui hỏi đường đến chổ ni đi đường mô đó hả chú..." một cụ già tóc bạc phơ hỏi tôi, nghe giọng tôi nhận ra ngay cụ là người Hà Tĩnh, cụ lên đây thăm con nhưng đi cả buổi sáng vẫn chưa tìm được nơi mình muốn đến.

Nhìn cụ, tôi bảo. "Cụ lên đây con chở cụ đến đó" chở cụ đến nơi, cụ cảm ơn tôi ríu rít. Tôi nhìn cụ bảo, "có chi mô cụ, quê con cũng ở Hà Tinh mà " rồi phóng xe về nhà khi đó trời đã tối khi nào mà tôi chẵng hay.

Từ nhỏ tôi chưa bao giờ phải sống xa nhà cho đến khi đỗ đại học. Vì vậy mà niềm háo hức, hồi hộp khi nghĩ mình sắp bước vào đời sinh viên trong tôi cũng mau chóng tan biến khi chuyến xe khách qua khỏi địa phận Hà Tỉnh… quê hương tôi đã dần xa. Hà Nội. Chốn đô thành ồn ào và tấp nập. Ở đây không có những đợt gió Lào và cát trắng, không có những cây xương rồng gai góc mọc lên giữ nắng cát, không có những tiếng sóng biển vỗ về, không có những tiếng “ chi, mô, răng rứa”…

Tất cả những gì quen thuộc đã xa tôi, sống nơi phố phường tấp nập nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó. Xung quanh tôi người đông như đi hội nhưng tôi vẫn thấy cô đơn, giật mình tôi đứng sững lại trên đường khi giai điệu quê hương quen thuộc cất lên " Đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tỉnh, nhớ núi Hổng lĩnh, nhớ giòng sông La..." Xúc động đến vỡ oà. Tôi nhận ra mình yêu quê hương đến thế, trong tôi quê hương hai tiếng thật thêng liêng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.